<div style="border-radius: 25px; padding: 8px; border: 2px solid#29220A; word-wrap: break-word;"> 13. Nanako: Tích cũ
Nanako
Ma nữ lóc xương sống?
Trong lúc Cao Yến đang ngẫm nghĩ, thì Chử Toái Bích ở bên đã kêu cậu tiến về phía trước: “Trời sắp tối rồi, vào nhà kiếm chỗ nghỉ chân đã.”
Toàn bộ đình viện đều màu đen, rơi vào tình huống nhất định sẽ giảm tầm nhìn, Cao Yến chẳng hề phát hiện trời đã dần tối.
Cậu nhấc gót đuổi theo Chử Toái Bích đến hàng lang gỗ, ở quốc đảo này, kiến trúc đó được gọi là “duyên trắc”*, một lối thiết kế tài tình tinh tế.
*: thiết kế nhà truyền thống của Nhật
Đầu hiên treo chiếc chuông gió, nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ qua nó, hình dáng vô cùng kỳ quái, trông từ đằng xa như thể mặt người, khi tiến đến gần thì thấy một quả trứng đang tách vỏ, chính giữa có dây tơ đỏ buông thõng, dưới cùng buộc một gậy gỗ trắng nhỏ.
Cao Yến tiến lên hai bước quan sát kĩ càng, hóa ra cây gỗ trắng nhỏ dưới sợi dây đỏ là xương ngón tay. Điều này khiến cậu không khỏi nhíu mày. Ngay cả đồ vật trang trí cũng nhác, hung tà rõ ràng trước người xem, cảm giác ra vẻ không hề sợ hãi.
Chử Toái Bích: “Thật ra cũng tốt, ít nhất nhìn đã thấy nguy hiểm, toàn bộ đình viện truyền cho cậu thông tin về sự nguy hiểm. Có một vài phó bản, ngụy trang đến mức chân thật, yên bình ấm áp, trong khi thực tế hiểm nguy tứ bề, mà cậu chẳng thể phát hiện ra.”
Cao Yến gật đầu đồng ý: “Thiếu tự tin mới phải bộ làm tịch, nếu thực sự lợi hại thì đã chẳng hề bộc lộ.”
Chử Toái Bích cười khẽ: “Đòn gánh trổ hoa.” Dừng một chút, hắn bổ sung: “Cam đoan không phải tôi.”
Cao Yến thoáng sửng sốt, một lát sau mới phản ứng câu nói kia.
Đòn gánh chạm khắc, đẹp chứ không xài được, thế nhưng câu sau mà Chử Toái Bích thêm vào, lại còn cam đoan. Hắn xài được hay không thì liên quan gì tới cậu? Còn cần giải thích sao?
Lúc này Chử Toái Bích gõ cửa. Sau ba lần gõ, cửa gỗ trượt sang hai bên, trước mặt xuất hiện một cô gái xinh đẹp bận kimono. Cô nàng cúi chào, tươi cười thân thiện lễ phép: “Chào mừng quý khách hạ cố đến thăm dinh thự Yamada, xin hỏi hai vị cũng là khách mua Đảm hoàn* phải không ạ?”
*: viên thuốc tròn chế từ mật gan
Chử Toái Bích: “Phải.”
Cô nàng đáp: “Vậy xin mời hai vị tiến vào.” Đoạn dẫn hai người băng qua một hành lang dài, đến một gian phòng. Sau khi cửa được kéo mở, đã thấy chín người ngồi trong.
“Mời vào.”
Cao Yến cùng Chử Toái Bích bước vào, tìm hai chỗ trống ngồi xuống.
Chín người còn lại đồng loạt trông về phía cậu, ánh mắt thận trọng dò xét.
Cao Yến phát hiện trong mấy người này có cả ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Quan sát một lát thấy có người Châu Á nói chuyện bằng tiếng của Quốc đảo.
Cao Yến cảm thấy thông suốt, hóa ra người chơi tham gia phó bản này đến từ các nước khác nhau, không phải là người Hoa Hạ.
Đình viện và cô gái Quốc đảo, cả khi tiến vào tiếp xúc chùa hoa anh đào, cho thấy trò chơi liên quan đến truyền thuyết của Quốc đảo. Nói cách khác, tương đối có lợi với ng chơi xuất thân từ đó.
Cô gái mặc kimono đứng cạnh vị trí chủ nhân cúi đầu: “Hoan nghênh các vị quan khách hạ cố tới thăm nhà Yamada, bởi công đoạn chế tác đảm hoàn yêu cầu thời gian, cho nên xin các vị đợi thêm sáu ngày. Dinh thự Yamada rất nhiều phòng ốc, có thể làm nơi quý khách nghỉ ngơi. Các vị có thể dạo chơi thị trấn, cũng có thể đi ngắm hoa anh đào. Tuy nhiên, xin các vị chớ đi lại vào ban đêm, cố gắng hết sức ở tại phòng.”
Một trong hai người chơi đến từ Quốc đảo dùng tiếng nước họ dò hỏi cô gái, cô nàng vẫn tươi cười như cũ, song đáp lại bằng tiếng Trung.
“Bà chủ đương nhiên là Yamada Nanako, bà đang bận điều chế đảm hoàn, chỉ e chẳng có thời gian tiếp khách, mong quý vị thông cảm.”
Cao Yến nhướn mày, nhìn về phía người chơi khác theo bản năng, phát hiện ra họ cũng hiểu câu trả lời của cô gái.
Chử Toái Bích thì thầm bên tai cậu: “Quy tắc trò chơi công bằng, những lời NPC nói sẽ tự động phiên dịch thành ngôn ngữ chúng ta nghe hiểu, trừ khi liên quan trò chơi.”
Cao Yến đã hiểu, chả trách người chơi các nước cho dù bất đồng ngôn ngữ vẫn có thể cùng tụ họp.
Chử Toái Bích nói tiếp: “Phó bản sơ cấp khác với phó bản tân thủ, trừ khi quen biết ngoài đời, nếu không đừng vội tin tưởng người khác. Giữa người chơi với nhau cũng có quan hệ cạnh tranh,” hắn liếc mắt về hai người chơi đảo quốc: “Ban nãy chỉ để thăm dò.”
Ý định dùng tiếng mẹ đẻ tìm hiểu thông tin mà người chơi khác không rõ, thế nhưng luật chơi công bằng sẽ không xuất hiện sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Cô gái rời đi nhường chỗ cho người chơi trò chuyện.
Ba người chơi ngoại quốc lại gần hai tay chơi quốc đảo, khẽ khàng trao đổi. Sau một hồi trò chuyện, năm người bọn họ xác lập tổ đội, hai người chơi quốc đảo đúng thực biết rõ truyền thuyết “ma nữ lóc xương sống”.
Tổng cộng mười một người chơi, năm người một nhóm, còn dư sáu người, trong đó bốn người Hoa Hạ. Đương nhiên, hai người Cao Yến chung đội với hai người Hoa Hạ còn lại.
Tên nhóc trắng trẻo tự giới thiệu: “Tôi tên Du Tiểu Kiệt, đây là trận thứ hai của tôi.”
Người thanh niên di theo cậu ta lên tiếng: “Đường Tắc, phó bản thứ ba.”
Hai người họ quen biết ngoài đời, hơn nữa cũng không có ý che dấu.
Cao Yến cũng tự giới thiệu ngắn gọn, tên thật của Chử Toái Bích khá có tiếng tăm, thế nên hắn đổi tên khác, gọi là Cao Thôi Lan. [gāo cuī lán]
Du Tiểu Kiệt: “Cao Thúy Lan* [gāo cuì lán]?” Cậu ta thấy buồn cười bèn hỏi: “Anh Trư nhà anh đâu rồi?”
*Cao Thúy Lan: vợ Trư Bát Giới
Chử Toái Bích ngoái lại nhìn Cao Yến, trong mắt mang ý cười: “Anh?”
Cao Yến: “……” Một tay che mắt: “Chúng tôi là anh em thôi, anh ấy là anh.”
Cái nhìn của Du Tiểu Kiệt chuyển tới chuyển lui giữa hai người, cười cười mờ ám: “Tình huynh đệ sao, cư dân thường trú Weibo hiểu lắm nha.”
Vừa dứt lời, Đường Tắc vỗ độp vô ót Du Tiểu Kiệt: “Im ngay, nói tiếng người đi.” Sau đó anh ta bảo với hai người họ: “Đừng để ý tới nó, chúng ta bàn chuyện chính thôi.”
Đường Tắc rất có thành ý, không có ý giấu diếm tình hình đã biết.
“Trước khi vào chơi tôi đã nghiên cứu đặc biệt về truyền thuyết chùa Hoa anh đào, lưu truyền rộng rãi nhất là một chuyện tình. Tích xưa kể lại, có nhà quý tộc yêu một cô gái nghèo, sau đó bị gia đình nhà quý tộc ngăn cản. Quý tộc lâm bệnh nặng không chữa nổi, hôn thê ghét bỏ nên từ hôn, duy chỉ có cô gái nghèo không quay lưng với người mình yêu, vì thế cô đến chùa hoa anh đào cầu xin. Truyền thuyết rằng ở chùa hoa anh đào chùa có loại mật hoàn có thể cải tử hoàn sinh, nhục bạch cốt, cực kỳ trân quý. Cô gái nghèo đã dùng cái chết đổi lấy mạng sống cho người cô yêu. Hoa đào trước chùa nhiễm máu tươi của cô, hóa thành anh đào đỏ.”
“Chuyện xưa cảm động được lưu truyền rộng rãi, tay quý tộc kia cũng nắm giữ bí quyết chế tác mật hoàn, còn gia đình vị quý tộc cũng đón nhận cô gái nghèo, trở thành vị quý tộc duy nhất không chung huyết thống.”
Cao Yến: “Nghe qua thì không vấn đề.” Thứ nhất tốt đẹp tình yêu truyền thuyết. “Tay quý tộc kia họ gì?”
Đường Tắc: “Yamada.”
Quả nhiên.
Cao Yến: “Không tính truyền thuyết, thì thực tế như nào?”
Đường Tắc im lặng hồi lâu rồi đáp: “Cậu quả rất nhạy bén. Truyền thuyết đích xác đã được thoa phấn tô son. Chẳng mấy ai phát hiện ra sự đen tối của tích cũ.”
“Từ đó về sau, bà chủ mỗi đời gia tộc Yamada đều là các cô gái xuất thân nghèo khổ, mỗi đời gia chủ đều có hai người vợ. Vợ cả là nữ thường dân, thế nhưng thông thường cứ độ đôi mươi người này sẽ chết vì sinh khó. Vợ hai không gây chú ý mấy, song đều xuất thân quý tộc. Hơn nữa, bà chủ đời nào cũng gọi là Nanako.”
Vấn đề cực kỳ rõ ràng, cái gọi là tình yêu đẹp đẽ kì thực vô cùng đen tối, cái gọi là không chung huyết thống chẳng qua chỉ là trò hề.
Cô gái dân thường mang tên Nanako hẳn là chết oan chết uổng.
Gia chủ các đời nhà Yamada chẳng rõ vì lý do gì lại cưới một cô gái dân thường tên Nanako làm vợ, sau khi thê tử chết vì khó sinh lại cưới một nàng quý tộc.
Còn người vợ cả chết thật thảm thương, ngay cả đứa con cũng chẳng giữ được. Thời điểm qua đời, mọi người còn tiếc rằng nàng may mắn như thế, lại chẳng có phúc để hưởng.
Cao Yến: “Hiện tại chỉ có bà chủ Yamada Nanako, không thấy ông chủ với đày tớ khác. Hơn nữa, nhiệm vụ trò chơi muốn chúng ta tìm được cột vàng đã mất của Nanako, cột vàng hẳn là ẩn dụ. Tuy nhiên lúc này chưa rõ là gì.”
Dường như không có manh mối, sự thật về mối tình truyền thuyết ở chùa anh đào chẳng hề liên quan đến cột vàng, không có manh mỗi hữu ích nào cả. Chỉ có một điểm sáng chính là nữ chủ nhân, cơ mà cô ta đang luyện mật hoàn, khả năng đến ngày thứ 6 mới xuất hiện.
Cao Yến nhìn Chử Toái Bích, kẻ đứng đằng sau đăm chiêu trông ra cửa sổ. Nhưng khi Cao Yến thu hồi tầm mắt, Chử Toái Bích lập tức ngoái lại: “Có chuyện muốn hỏi tôi à?”
Cao Yến thoáng sửng sốt, có vẻ khó hiểu trước thái độ của Chử Toái Bích.
Chử Toái Bích cười đầy dung túng: “Mạnh dạn hỏi đi, kể cả là chuyện cá nhân, thậm chí riêng tư, tôi đều trả lời.”
Cố ý nhấn mạnh mấy từ ‘cá nhân, riêng tư', dường như khao khát Cao Yến mau chóng hứng thú với hắn.
Cao Yến nhướn mày, khẽ cười rồi hỏi: “Anh biết làm thế nào vượt ải không?”
“……” Chử Toái Bích bất đắc dĩ: “Cậu em này, không có lối tắt dẫn đến thành công.”
Cao Yến nghiêng mắt ngó hắn, ý rất rõ ràng —— anh nói hay quá ta, y như đánh rắm.
Chử Toái Bích đứng sau lưng cậu bỗng nhiên bật cười, như thể Cao Yến vừa làm hay nói một chuyện gì đó thú vị.
Cao Yến dừng một chút, rồi nhấc chân tiến về trước.
Họ trao đổi một vài tin tức cùng suy đoán với nhóm Đường Tắc, sau đó đi tìm phòng nghỉ cho khách để nghỉ ngơi trước một đêm. Hôm sau ra ngoài điều tra tình hình.
Đường Tắc ở chung với Du Tiểu Kiệt, ngay phòng bên cạnh. Dĩ nhiên Chử Toái Bích và Cao Yến cũng chung một phòng, nằm ngủ trên chiếu tatami, khoảng cách rất gần, chỉ cần vươn tay là chạm vào nhau.
Cao Yến xoay người đối diện Chử Toái Bích.
Chử Toái Bích nhắm hai mắt, hô hấp ổn định như không, lồng ngực phập phồng khe khẽ.
Cao Yến buộc phải thừa nhận, người đàn ông trước mắt này rất hợp gu cậu, cơ thể cường tráng kèm với gương mặt điển trai, cả cách ẩn giấu tựa như thú dữ nguy hiểm.
Lúc mới chạm mặt, thiếu chút tim đập chân run. Sợ hãi và chấn động bóp nghẹt tim cậu, cảm giác nguy hiểm dời non lấp biển ùa đến, thế nên không kịp phản ứng, chỉ có ý nghĩ duy nhất, chạy trốn.
Cao Yến chầm chậm nhắm mắt, nhưng lúc này, Chử Toái Bích mở mắt ra, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
Khuya hôm đó, Cao Yến bị đánh thức. Cậu nghe thấy tiếng ‘cộc cộc’ gần trong gang tấc, ồn ào tới nỗi không thể ngủ được.
Đứng dậy quan sát xung quanh thì tiếng động kia biến mất, ngoài cửa im ắng chẳng chút động tĩnh.
Ngồi yên một lát, đoạn Cao Yến nằm xuống. Cậu vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng ‘cộc cộc’, lúc này rõ mồn một, ngay dưới tai. Cao Yến cứng đờ cả người, từ từ ngồi dậy rồi bỗng nhiên cậu lật chiếu lên, để lộ lớp tatami bên dưới.
Trên tatami nơi sát lỗ tai, có một khe hở to cỡ bàn tay, bên dưới xuất hiện một gương mặt xấu xí kinh khủng, nhếch miệng cười với Cao Yến.
“Cột vàng của Nanako, có phải do ngươi trộm không?”
“Là ngươi phải không? Là ngươi phải không? Ngươi trả, ngươi trả cột vàng cho Nanako.”
“Kẻ trộm, kẻ trộm, lột da lóc xương sống ngươi đưa đến đền thờ đen, ngàn người dẫm, vạn người rủa.”
Sắc mặt Cao Yến khó coi, cậu ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của gương mặt hiện trong khe hở, lời nói phát ra từ miệng càng lúc càng dồn dập, âm thanh ngày một thêm lớn, như thể có trăm người đang líu ríu bên tai.
Cao Yến đau đầu dữ dội, hơn nữa tay chân vô lực, cảm thấy sợ hãi khi không thể phàn kháng.
Đúng lúc đó, một bàn tay to vươn ra từ sau Cao Yến, bóp chặt gương mặt xấu xí, dồn sức ấn nó về chỗ cũ.
Cắm vào thẻ kẹp sách
Tác giả có lời muốn nói: Chử cẩu: Cảm tạ cấp anh hùng cứu mỹ nhân cơ hội.
Xấu mặt: Ta * mẹ nó!!
</div>
Nanako
Ma nữ lóc xương sống?
Trong lúc Cao Yến đang ngẫm nghĩ, thì Chử Toái Bích ở bên đã kêu cậu tiến về phía trước: “Trời sắp tối rồi, vào nhà kiếm chỗ nghỉ chân đã.”
Toàn bộ đình viện đều màu đen, rơi vào tình huống nhất định sẽ giảm tầm nhìn, Cao Yến chẳng hề phát hiện trời đã dần tối.
Cậu nhấc gót đuổi theo Chử Toái Bích đến hàng lang gỗ, ở quốc đảo này, kiến trúc đó được gọi là “duyên trắc”*, một lối thiết kế tài tình tinh tế.
*: thiết kế nhà truyền thống của Nhật
Đầu hiên treo chiếc chuông gió, nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ qua nó, hình dáng vô cùng kỳ quái, trông từ đằng xa như thể mặt người, khi tiến đến gần thì thấy một quả trứng đang tách vỏ, chính giữa có dây tơ đỏ buông thõng, dưới cùng buộc một gậy gỗ trắng nhỏ.
Cao Yến tiến lên hai bước quan sát kĩ càng, hóa ra cây gỗ trắng nhỏ dưới sợi dây đỏ là xương ngón tay. Điều này khiến cậu không khỏi nhíu mày. Ngay cả đồ vật trang trí cũng nhác, hung tà rõ ràng trước người xem, cảm giác ra vẻ không hề sợ hãi.
Chử Toái Bích: “Thật ra cũng tốt, ít nhất nhìn đã thấy nguy hiểm, toàn bộ đình viện truyền cho cậu thông tin về sự nguy hiểm. Có một vài phó bản, ngụy trang đến mức chân thật, yên bình ấm áp, trong khi thực tế hiểm nguy tứ bề, mà cậu chẳng thể phát hiện ra.”
Cao Yến gật đầu đồng ý: “Thiếu tự tin mới phải bộ làm tịch, nếu thực sự lợi hại thì đã chẳng hề bộc lộ.”
Chử Toái Bích cười khẽ: “Đòn gánh trổ hoa.” Dừng một chút, hắn bổ sung: “Cam đoan không phải tôi.”
Cao Yến thoáng sửng sốt, một lát sau mới phản ứng câu nói kia.
Đòn gánh chạm khắc, đẹp chứ không xài được, thế nhưng câu sau mà Chử Toái Bích thêm vào, lại còn cam đoan. Hắn xài được hay không thì liên quan gì tới cậu? Còn cần giải thích sao?
Lúc này Chử Toái Bích gõ cửa. Sau ba lần gõ, cửa gỗ trượt sang hai bên, trước mặt xuất hiện một cô gái xinh đẹp bận kimono. Cô nàng cúi chào, tươi cười thân thiện lễ phép: “Chào mừng quý khách hạ cố đến thăm dinh thự Yamada, xin hỏi hai vị cũng là khách mua Đảm hoàn* phải không ạ?”
*: viên thuốc tròn chế từ mật gan
Chử Toái Bích: “Phải.”
Cô nàng đáp: “Vậy xin mời hai vị tiến vào.” Đoạn dẫn hai người băng qua một hành lang dài, đến một gian phòng. Sau khi cửa được kéo mở, đã thấy chín người ngồi trong.
“Mời vào.”
Cao Yến cùng Chử Toái Bích bước vào, tìm hai chỗ trống ngồi xuống.
Chín người còn lại đồng loạt trông về phía cậu, ánh mắt thận trọng dò xét.
Cao Yến phát hiện trong mấy người này có cả ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Quan sát một lát thấy có người Châu Á nói chuyện bằng tiếng của Quốc đảo.
Cao Yến cảm thấy thông suốt, hóa ra người chơi tham gia phó bản này đến từ các nước khác nhau, không phải là người Hoa Hạ.
Đình viện và cô gái Quốc đảo, cả khi tiến vào tiếp xúc chùa hoa anh đào, cho thấy trò chơi liên quan đến truyền thuyết của Quốc đảo. Nói cách khác, tương đối có lợi với ng chơi xuất thân từ đó.
Cô gái mặc kimono đứng cạnh vị trí chủ nhân cúi đầu: “Hoan nghênh các vị quan khách hạ cố tới thăm nhà Yamada, bởi công đoạn chế tác đảm hoàn yêu cầu thời gian, cho nên xin các vị đợi thêm sáu ngày. Dinh thự Yamada rất nhiều phòng ốc, có thể làm nơi quý khách nghỉ ngơi. Các vị có thể dạo chơi thị trấn, cũng có thể đi ngắm hoa anh đào. Tuy nhiên, xin các vị chớ đi lại vào ban đêm, cố gắng hết sức ở tại phòng.”
Một trong hai người chơi đến từ Quốc đảo dùng tiếng nước họ dò hỏi cô gái, cô nàng vẫn tươi cười như cũ, song đáp lại bằng tiếng Trung.
“Bà chủ đương nhiên là Yamada Nanako, bà đang bận điều chế đảm hoàn, chỉ e chẳng có thời gian tiếp khách, mong quý vị thông cảm.”
Cao Yến nhướn mày, nhìn về phía người chơi khác theo bản năng, phát hiện ra họ cũng hiểu câu trả lời của cô gái.
Chử Toái Bích thì thầm bên tai cậu: “Quy tắc trò chơi công bằng, những lời NPC nói sẽ tự động phiên dịch thành ngôn ngữ chúng ta nghe hiểu, trừ khi liên quan trò chơi.”
Cao Yến đã hiểu, chả trách người chơi các nước cho dù bất đồng ngôn ngữ vẫn có thể cùng tụ họp.
Chử Toái Bích nói tiếp: “Phó bản sơ cấp khác với phó bản tân thủ, trừ khi quen biết ngoài đời, nếu không đừng vội tin tưởng người khác. Giữa người chơi với nhau cũng có quan hệ cạnh tranh,” hắn liếc mắt về hai người chơi đảo quốc: “Ban nãy chỉ để thăm dò.”
Ý định dùng tiếng mẹ đẻ tìm hiểu thông tin mà người chơi khác không rõ, thế nhưng luật chơi công bằng sẽ không xuất hiện sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Cô gái rời đi nhường chỗ cho người chơi trò chuyện.
Ba người chơi ngoại quốc lại gần hai tay chơi quốc đảo, khẽ khàng trao đổi. Sau một hồi trò chuyện, năm người bọn họ xác lập tổ đội, hai người chơi quốc đảo đúng thực biết rõ truyền thuyết “ma nữ lóc xương sống”.
Tổng cộng mười một người chơi, năm người một nhóm, còn dư sáu người, trong đó bốn người Hoa Hạ. Đương nhiên, hai người Cao Yến chung đội với hai người Hoa Hạ còn lại.
Tên nhóc trắng trẻo tự giới thiệu: “Tôi tên Du Tiểu Kiệt, đây là trận thứ hai của tôi.”
Người thanh niên di theo cậu ta lên tiếng: “Đường Tắc, phó bản thứ ba.”
Hai người họ quen biết ngoài đời, hơn nữa cũng không có ý che dấu.
Cao Yến cũng tự giới thiệu ngắn gọn, tên thật của Chử Toái Bích khá có tiếng tăm, thế nên hắn đổi tên khác, gọi là Cao Thôi Lan. [gāo cuī lán]
Du Tiểu Kiệt: “Cao Thúy Lan* [gāo cuì lán]?” Cậu ta thấy buồn cười bèn hỏi: “Anh Trư nhà anh đâu rồi?”
*Cao Thúy Lan: vợ Trư Bát Giới
Chử Toái Bích ngoái lại nhìn Cao Yến, trong mắt mang ý cười: “Anh?”
Cao Yến: “……” Một tay che mắt: “Chúng tôi là anh em thôi, anh ấy là anh.”
Cái nhìn của Du Tiểu Kiệt chuyển tới chuyển lui giữa hai người, cười cười mờ ám: “Tình huynh đệ sao, cư dân thường trú Weibo hiểu lắm nha.”
Vừa dứt lời, Đường Tắc vỗ độp vô ót Du Tiểu Kiệt: “Im ngay, nói tiếng người đi.” Sau đó anh ta bảo với hai người họ: “Đừng để ý tới nó, chúng ta bàn chuyện chính thôi.”
Đường Tắc rất có thành ý, không có ý giấu diếm tình hình đã biết.
“Trước khi vào chơi tôi đã nghiên cứu đặc biệt về truyền thuyết chùa Hoa anh đào, lưu truyền rộng rãi nhất là một chuyện tình. Tích xưa kể lại, có nhà quý tộc yêu một cô gái nghèo, sau đó bị gia đình nhà quý tộc ngăn cản. Quý tộc lâm bệnh nặng không chữa nổi, hôn thê ghét bỏ nên từ hôn, duy chỉ có cô gái nghèo không quay lưng với người mình yêu, vì thế cô đến chùa hoa anh đào cầu xin. Truyền thuyết rằng ở chùa hoa anh đào chùa có loại mật hoàn có thể cải tử hoàn sinh, nhục bạch cốt, cực kỳ trân quý. Cô gái nghèo đã dùng cái chết đổi lấy mạng sống cho người cô yêu. Hoa đào trước chùa nhiễm máu tươi của cô, hóa thành anh đào đỏ.”
“Chuyện xưa cảm động được lưu truyền rộng rãi, tay quý tộc kia cũng nắm giữ bí quyết chế tác mật hoàn, còn gia đình vị quý tộc cũng đón nhận cô gái nghèo, trở thành vị quý tộc duy nhất không chung huyết thống.”
Cao Yến: “Nghe qua thì không vấn đề.” Thứ nhất tốt đẹp tình yêu truyền thuyết. “Tay quý tộc kia họ gì?”
Đường Tắc: “Yamada.”
Quả nhiên.
Cao Yến: “Không tính truyền thuyết, thì thực tế như nào?”
Đường Tắc im lặng hồi lâu rồi đáp: “Cậu quả rất nhạy bén. Truyền thuyết đích xác đã được thoa phấn tô son. Chẳng mấy ai phát hiện ra sự đen tối của tích cũ.”
“Từ đó về sau, bà chủ mỗi đời gia tộc Yamada đều là các cô gái xuất thân nghèo khổ, mỗi đời gia chủ đều có hai người vợ. Vợ cả là nữ thường dân, thế nhưng thông thường cứ độ đôi mươi người này sẽ chết vì sinh khó. Vợ hai không gây chú ý mấy, song đều xuất thân quý tộc. Hơn nữa, bà chủ đời nào cũng gọi là Nanako.”
Vấn đề cực kỳ rõ ràng, cái gọi là tình yêu đẹp đẽ kì thực vô cùng đen tối, cái gọi là không chung huyết thống chẳng qua chỉ là trò hề.
Cô gái dân thường mang tên Nanako hẳn là chết oan chết uổng.
Gia chủ các đời nhà Yamada chẳng rõ vì lý do gì lại cưới một cô gái dân thường tên Nanako làm vợ, sau khi thê tử chết vì khó sinh lại cưới một nàng quý tộc.
Còn người vợ cả chết thật thảm thương, ngay cả đứa con cũng chẳng giữ được. Thời điểm qua đời, mọi người còn tiếc rằng nàng may mắn như thế, lại chẳng có phúc để hưởng.
Cao Yến: “Hiện tại chỉ có bà chủ Yamada Nanako, không thấy ông chủ với đày tớ khác. Hơn nữa, nhiệm vụ trò chơi muốn chúng ta tìm được cột vàng đã mất của Nanako, cột vàng hẳn là ẩn dụ. Tuy nhiên lúc này chưa rõ là gì.”
Dường như không có manh mối, sự thật về mối tình truyền thuyết ở chùa anh đào chẳng hề liên quan đến cột vàng, không có manh mỗi hữu ích nào cả. Chỉ có một điểm sáng chính là nữ chủ nhân, cơ mà cô ta đang luyện mật hoàn, khả năng đến ngày thứ 6 mới xuất hiện.
Cao Yến nhìn Chử Toái Bích, kẻ đứng đằng sau đăm chiêu trông ra cửa sổ. Nhưng khi Cao Yến thu hồi tầm mắt, Chử Toái Bích lập tức ngoái lại: “Có chuyện muốn hỏi tôi à?”
Cao Yến thoáng sửng sốt, có vẻ khó hiểu trước thái độ của Chử Toái Bích.
Chử Toái Bích cười đầy dung túng: “Mạnh dạn hỏi đi, kể cả là chuyện cá nhân, thậm chí riêng tư, tôi đều trả lời.”
Cố ý nhấn mạnh mấy từ ‘cá nhân, riêng tư', dường như khao khát Cao Yến mau chóng hứng thú với hắn.
Cao Yến nhướn mày, khẽ cười rồi hỏi: “Anh biết làm thế nào vượt ải không?”
“……” Chử Toái Bích bất đắc dĩ: “Cậu em này, không có lối tắt dẫn đến thành công.”
Cao Yến nghiêng mắt ngó hắn, ý rất rõ ràng —— anh nói hay quá ta, y như đánh rắm.
Chử Toái Bích đứng sau lưng cậu bỗng nhiên bật cười, như thể Cao Yến vừa làm hay nói một chuyện gì đó thú vị.
Cao Yến dừng một chút, rồi nhấc chân tiến về trước.
Họ trao đổi một vài tin tức cùng suy đoán với nhóm Đường Tắc, sau đó đi tìm phòng nghỉ cho khách để nghỉ ngơi trước một đêm. Hôm sau ra ngoài điều tra tình hình.
Đường Tắc ở chung với Du Tiểu Kiệt, ngay phòng bên cạnh. Dĩ nhiên Chử Toái Bích và Cao Yến cũng chung một phòng, nằm ngủ trên chiếu tatami, khoảng cách rất gần, chỉ cần vươn tay là chạm vào nhau.
Cao Yến xoay người đối diện Chử Toái Bích.
Chử Toái Bích nhắm hai mắt, hô hấp ổn định như không, lồng ngực phập phồng khe khẽ.
Cao Yến buộc phải thừa nhận, người đàn ông trước mắt này rất hợp gu cậu, cơ thể cường tráng kèm với gương mặt điển trai, cả cách ẩn giấu tựa như thú dữ nguy hiểm.
Lúc mới chạm mặt, thiếu chút tim đập chân run. Sợ hãi và chấn động bóp nghẹt tim cậu, cảm giác nguy hiểm dời non lấp biển ùa đến, thế nên không kịp phản ứng, chỉ có ý nghĩ duy nhất, chạy trốn.
Cao Yến chầm chậm nhắm mắt, nhưng lúc này, Chử Toái Bích mở mắt ra, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
Khuya hôm đó, Cao Yến bị đánh thức. Cậu nghe thấy tiếng ‘cộc cộc’ gần trong gang tấc, ồn ào tới nỗi không thể ngủ được.
Đứng dậy quan sát xung quanh thì tiếng động kia biến mất, ngoài cửa im ắng chẳng chút động tĩnh.
Ngồi yên một lát, đoạn Cao Yến nằm xuống. Cậu vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng ‘cộc cộc’, lúc này rõ mồn một, ngay dưới tai. Cao Yến cứng đờ cả người, từ từ ngồi dậy rồi bỗng nhiên cậu lật chiếu lên, để lộ lớp tatami bên dưới.
Trên tatami nơi sát lỗ tai, có một khe hở to cỡ bàn tay, bên dưới xuất hiện một gương mặt xấu xí kinh khủng, nhếch miệng cười với Cao Yến.
“Cột vàng của Nanako, có phải do ngươi trộm không?”
“Là ngươi phải không? Là ngươi phải không? Ngươi trả, ngươi trả cột vàng cho Nanako.”
“Kẻ trộm, kẻ trộm, lột da lóc xương sống ngươi đưa đến đền thờ đen, ngàn người dẫm, vạn người rủa.”
Sắc mặt Cao Yến khó coi, cậu ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của gương mặt hiện trong khe hở, lời nói phát ra từ miệng càng lúc càng dồn dập, âm thanh ngày một thêm lớn, như thể có trăm người đang líu ríu bên tai.
Cao Yến đau đầu dữ dội, hơn nữa tay chân vô lực, cảm thấy sợ hãi khi không thể phàn kháng.
Đúng lúc đó, một bàn tay to vươn ra từ sau Cao Yến, bóp chặt gương mặt xấu xí, dồn sức ấn nó về chỗ cũ.
Cắm vào thẻ kẹp sách
Tác giả có lời muốn nói: Chử cẩu: Cảm tạ cấp anh hùng cứu mỹ nhân cơ hội.
Xấu mặt: Ta * mẹ nó!!
</div>